Đừng yêu em chỉ vì cô đơn
Tình yêu thật sự cần có thời gian để thử thách. Đừng vì cô đơn mà vội vã nắm lấy một bàn tay.
Ngồi ngắm dòng người tấp nập trên phố qua lớp kính xe bus mờ đục, em chợt nghĩ có lẽ chúng ta đang sống vội, yêu thương cũng vội phải không anh?
Chẳng biết tình cảm này đã đi đến mức nào, thực sự em cũng không hiểu nổi trái tim mình nữa. Phải chăng mọi thứ diễn ra quá nhanh đã khiến cho chúng ta lầm tưởng. Nó làm em lo sợ và bất an lắm. Sợ rằng đây chỉ là cảm xúc thoáng qua giữa 2 trái tim đang cô đơn, đang khao khát yêu thương để lấp đầy những xót xa tình cũ.
Liệu đây có phải là tình yêu không?
Người ta nói ranh giới giữa thích và yêu mong manh lắm. Nó nhỏ bé tới mức chả ai nhìn thấy được, yếu ớt tới mức dễ dàng bị vỡ ra bất cứ lúc nào, đôi khi lại xa vời tới mức chẳng ai có thể vượt qua nổi. Anh à! Em thích anh thật đấy, nhưng đó chẳng phải là yêu đâu.
Bởi vì…..
Em đâu hạnh phúc đến nghẹn lòng khi anh nói yêu em. Em cũng chẳng nhớ nhung cồn cào mỗi lần chúng mình xa cách.
Có lẽ những đổ vỡ tình đầu đã kéo chúng ta lại gần nhau hơn, hiểu nhau hơn và chia sẻ với nhau nhiều hơn mọi tâm sự trong cuộc sống. Nhưng rồi cuối cùng em mới chợt nhật ra rằng, ngoài cái quá khứ đau buồn đó giữa 2 ta không có điểm gì chung.
Với em chỉ những tin nhắn quan tâm, hay những cuộc trò chuyện hàng giờ qua facebook vẫn chưa bao giờ là đủ. Tình yêu thật sự cần có thời gian để thử thách. Còn anh, anh đã thực sự yêu em hay chỉ khỏa lấp nỗi trống trải trong tim? Đừng vì cô đơn mà vội vã nắm lấy một bàn tay, anh nhé!
Mọi cuộc gặp gỡ chẳng phải là ngẫu nhiên, mỗi người xuất hiện trong đời ta đều có nguyên do và ý nghĩa nhất định. Vậy thì tại sao ta không tìm đúng vị trí của mình trong tim ai đó để đứng, như thế có phải là vững vàng hơn không?